Luân Tâm

34. cỏ ngủ


Lá rơi nắng muộn trông chồng,
Bụi trôi theo nắng sang sông lỡ làng
Trâu già răng rụng lang thang
Muỗi mồng no máu vội vàng xa bay
Đêm lên ngày xuống chân mây
Dật dờ cỏ ngủ bỏ cây gục đầu
Buồn như vừa mới mất nhau
Bốn bề sương lạnh gió đào xác hoa
Có nhà mà vẫn không nhà
Cô đơn rơi giữa cõi ta cõi người
Không giống khóc? Không giống cười?
Như lời sám hối cuối đời nổi trôi
Như canh bạc thua sạch rồi
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng ngồi trắng tay
Vì mặt mũi không ăn mày
Cũng đành nhắm mắt lưu đày rừng hoang
Ăn hoa nhai cỏ muộn màng
Rong rêu nuôi tóc lá vàng nuôi thương...
Hồn quê hương ruộng bóng vườn
Theo trăng theo gió tha hương tiễn người!
Luân Tâm

 
MD 01/02/06

Được bạn: vdn 6.4.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "34. cỏ ngủ"